
Finding Light: Healing Amidst Shadows of Loss
FluentFiction - Vietnamese
Loading audio...
Finding Light: Healing Amidst Shadows of Loss
Sign in for Premium Access
Sign in to access ad-free premium audio for this episode with a FluentFiction Plus subscription.
Một buổi chiều mùa thu yên tĩnh, bệnh viện tâm thần chìm trong sự tĩnh lặng thường ngày.
One quiet autumn afternoon, the psychiatric hospital was enveloped in its usual stillness.
Lá vàng rơi ngoài ô cửa sổ, gió thổi nhẹ thấm lạnh.
Yellow leaves fell outside the window, and a gentle breeze carried a chilling cold.
Linh ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế sát góc phòng, nơi ánh sáng dịu dàng từ những chiếc đèn lồng giấy đang nhảy múa trên tường.
Linh sat silently on a chair in the corner of the room, where the soft light from paper lanterns danced on the walls.
Lòng cô đầy nỗi buồn và nặng trĩu những kí ức về vụ tai nạn xe hơi gần đây.
Her heart was heavy with sorrow and laden with memories of the recent car accident.
Khang, anh trai của Linh, bước vào phòng.
Khang, Linh's brother, entered the room.
Anh cúi xuống, mỉm cười với em gái và ngồi xuống bên cạnh.
He bent down, smiled at his sister, and sat down next to her.
Mắt anh thoáng nét lo lắng nhưng cũng tràn đầy thương yêu.
His eyes showed a hint of worry but were also full of love.
"Linh à, em thấy đèn lồng đẹp không?" Khang hỏi nhẹ nhàng, cố gắng gợi chuyện.
"Linh, do you think the lanterns are beautiful?" Khang asked gently, trying to start a conversation.
Linh gật đầu nhưng không nhìn lên.
Linh nodded but did not look up.
Trong mắt cô hiện rõ sự đấu tranh giữa quá khứ đau thương và mong muốn tìm lại bình yên.
Her eyes clearly reflected the struggle between her painful past and the desire to find peace again.
Khang biết em gái cần thời gian và không gian, nhưng lòng anh cảm thấy bế tắc vì không thể làm gì giúp cô.
Khang knew she needed time and space, but he felt helpless because he couldn’t do anything to help her.
Hôm nay là Trung Thu.
Today was the Mid-Autumn Festival.
Bệnh viện tổ chức một buổi lễ nhỏ trong phòng sinh hoạt chung.
The hospital was organizing a small celebration in the common room.
Có bánh trung thu, trà sen và những chiếc đèn lồng đủ màu sắc.
There were mooncakes, lotus tea, and lanterns of various colors.
Dù ban đầu lưỡng lự, Linh quyết định tham gia sau khi Khang động viên.
Although initially hesitant, Linh decided to join after Khang encouraged her.
Khi trăng lên cao, ánh sáng bạc lan tỏa khắp phòng, tạo nên khung cảnh huyền ảo.
As the moon rose high, its silvery light spread throughout the room, creating a magical scene.
Trong không gian ấm cúng ấy, Khang bỗng nhiên kể câu chuyện về tuổi thơ hai anh em.
In that cozy atmosphere, Khang suddenly started telling childhood stories of the two siblings.
Anh kể về những lần cùng nhau làm đèn lồng, rước đèn, và niềm vui khi ngắm trăng bên bố mẹ.
He reminisced about times making lanterns together, parading with them, and the joy of moon-gazing with their parents.
Giọng anh trầm ấm, chứa đựng cả niềm hối tiếc và nỗi sợ hãi mà anh chưa bao giờ thổ lộ.
His voice was warm, carrying both regret and fears he had never expressed.
Linh ngẩng lên, nhìn chăm chú vào anh trai.
Linh looked up, attentively watching her brother.
Lòng cô dâng tràn cảm giác thấu hiểu và xoa dịu.
Her heart was filled with understanding and comfort.
"Em sợ lắm, Khang ạ," Linh thì thầm, mắt ngấn nước.
"I’m scared, Khang," Linh whispered, tears welling up in her eyes.
"Nhưng em sẽ cố."
"But I will try."
Khang nắm lấy tay Linh, khẽ nói. "Anh hiểu.
Khang took Linh's hand and softly said, "I understand.
Anh cũng sợ, nhưng anh sẽ luôn bên em."
I'm scared too, but I will always be by your side."
Trong giây phút ấy, hai anh em cảm thấy gần gũi hơn bao giờ hết.
In that moment, the two siblings felt closer than ever.
Họ không chỉ chia sẻ nỗi đau mà cả niềm hy vọng cho tương lai.
They shared not only their pain but also hope for the future.
Linh bắt đầu nhìn thấy nhỏ nhặt hạnh phúc trong cuộc sống, quyết tâm từng bước chữa lành vết thương lòng.
Linh began to see small joys in life, determined to heal her emotional wounds step by step.
Còn Khang, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, biết rằng tình yêu thương và sự kiên nhẫn sẽ giúp họ vượt qua tất cả.
As for Khang, he felt a sense of relief, knowing that love and patience would help them overcome everything.
Khi lễ hội kết thúc, ánh trăng vẫn chiếu sáng, mang theo hứa hẹn về một ngày mai bình yên cho cả hai.
When the festival ended, the moonlight still shined, carrying the promise of a peaceful tomorrow for both.
Linh biết rằng cuộc hành trình của mình chưa kết thúc, nhưng cô đã sẵn sàng đối mặt với hành trình ấy, cùng với Khang luôn đồng hành bên cạnh.
Linh knew her journey was not over, but she was ready to face it, with Khang always by her side.