
Moonlit Conversations: Bridging Family Traditions
FluentFiction - Vietnamese
Loading audio...
Moonlit Conversations: Bridging Family Traditions
Sign in for Premium Access
Sign in to access ad-free premium audio for this episode with a FluentFiction Plus subscription.
Ánh sáng của đèn lồng lung linh trong phòng khách.
The light of the lantern shimmered in the living room.
Gió nhẹ lay nhẹ, mang theo hương thơm của bánh trung thu.
A gentle breeze swayed softly, carrying the scent of bánh trung thu.
Tết Trung Thu năm nay thật đặc biệt đối với Linh.
This year's Tết Trung Thu was truly special for Linh.
Cô quyết tâm làm cho gia đình đoàn tụ và hạnh phúc.
She was determined to make her family united and happy.
Linh là chị cả, luôn trăn trở về sự xa cách trong gia đình.
Linh was the eldest sister, always concerned about the family's distance.
Minh, đứa em giữa, không thích truyền thống gia đình.
Minh, the middle sibling, did not like family traditions.
Cậu thích làm mọi thứ theo ý mình.
He preferred doing everything his own way.
Tam, em út, thường không biết làm thế nào để dung hòa hai bên.
Tam, the youngest, often didn't know how to reconcile the two sides.
Phòng khách tối mờ, chỉ có ánh đèn lồng đủ màu sắc chiếu sáng.
The living room was dimly lit, with only colorful lanterns providing light.
Trên bàn gỗ cũ kĩ là bánh trung thu.
On the old wooden table were bánh trung thu.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, mang lại cảm giác huyền diệu.
Moonlight streamed through the window, giving a magical feel.
Linh mời cả Minh và Tam đến ngồi quây quần.
Linh invited both Minh and Tam to sit together.
Cô muốn mọi người cảm nhận được ý nghĩa của Tết Trung Thu.
She wanted everyone to feel the meaning of Tết Trung Thu.
Minh chỉ mải mê nhìn điện thoại.
Minh was preoccupied with his phone.
Tam ngồi cạnh, lo lắng không biết nói gì.
Tam sat next to him, anxiously unsure of what to say.
Linh nhẹ nhàng nói, "Chị nhớ những lần ba mẹ bảo chúng ta cùng thả đèn lồng.
Linh gently said, "I remember the times when mom and dad told us to release lanterns together.
Đó là kỷ niệm đẹp.
Those were beautiful memories."
" Minh giật mình ngẩng đầu lên, "Chuyện cũ mà, chị.
Minh startled and looked up, "That's in the past, sis.
Chúng ta đâu cần phải làm theo.
We don't need to follow them."
"Một cuộc tranh luận bắt đầu.
A discussion began.
Minh không muốn gò bó theo truyền thống.
Minh didn't want to be constrained by tradition.
Linh cố thuyết phục Minh, nói rằng truyền thống mang lại cho chúng ta kỷ niệm và ý nghĩa.
Linh tried to persuade him, saying that tradition brings us memories and meaning.
Tam vẫn ngồi im, không biết đứng về phía ai.
Tam remained silent, not knowing which side to take.
Dần dần, cuộc tranh luận trở nên căng thẳng.
Gradually, the discussion grew tense.
Minh nhấn mạnh cảm giác bị ép buộc, Linh cảm thấy buồn vì sự xa cách.
Minh emphasized the feeling of being forced, while Linh felt saddened by the distance.
Nhưng khi nhìn thấy ánh trăng rọi xuống, Linh thở dài, "Có lẽ, chúng ta đôi khi cần dừng lại và lắng nghe nhau.
But upon seeing the moonlight shining down, Linh sighed, "Perhaps, sometimes we need to pause and listen to each other."
"Cả ba ngồi trên thảm, nhìn ánh trăng tròn sáng rực.
The three sat on the carpet, looking at the bright full moon.
Linh hiểu rằng cần có sự kiên nhẫn lẫn nhau.
Linh understood that patience with each other was needed.
Minh nhìn Linh, thấy những nỗ lực của chị, và Tam mỉm cười nhẹ, nhận ra gia đình là quan trọng nhất.
Minh looked at Linh, recognizing her efforts, and Tam smiled lightly, realizing that family is the most important.
Linh ngẫm nghĩ, cô đã thấy điều mình tìm kiếm: sự thông cảm và hiểu biết giữa các anh chị em.
Linh pondered, realizing she had found what she was searching for: empathy and understanding among siblings.
Họ cùng nhau ngắm trăng, tạm gác lại những khác biệt.
Together, they gazed at the moon, temporarily setting aside their differences.
Đêm trung thu ấy trở nên đặc biệt hơn, không chỉ vì ánh trăng sáng hay đèn lồng lung linh, mà vì họ đã hiểu nhau hơn một chút.
That Tết Trung Thu night became more special, not just because of the bright moon or shimmering lanterns, but because they understood each other a little more.