
Heartfelt Bonds: A Vu Lan Festival at Chợ Hội An
FluentFiction - Vietnamese
Loading audio...
Heartfelt Bonds: A Vu Lan Festival at Chợ Hội An
Sign in for Premium Access
Sign in to access ad-free premium audio for this episode with a FluentFiction Plus subscription.
Chợ Hội An rộn ràng từ sáng sớm.
The Chợ Hội An was bustling from early morning.
Mùi thơm của trái cây chín, gia vị cay nồng hòa quyện trong không khí.
The aroma of ripe fruits and pungent spices blended in the air.
Các gian hàng rực rỡ dưới ánh nắng mùa hè chói chang làm cho chợ đông đúc hơn bao giờ hết.
The stalls, vibrant under the blazing summer sun, made the market more crowded than ever.
Minh đứng ở quầy hàng bận rộn của mình.
Minh stood at his busy stall.
Anh bán đủ thứ: trái cây, rau củ, thậm chí có cả vài món đồ thủ công Mỹ Nghệ.
He sold all sorts of things: fruits, vegetables, and even some handicrafts.
Minh luôn muốn quầy hàng của mình phải nổi bật nhất.
Minh always wanted his stall to be the most outstanding.
Nhưng lòng anh luôn lo âu.
Yet his heart was always anxious.
Ngày lễ Vu Lan đang đến, anh lo lắng quá nhiều việc sẽ làm anh bỏ lỡ khoảng thời gian bên gia đình.
With the Vu Lan festival approaching, he worried that too many tasks would make him miss out on time with his family.
Huong bước đi nhẹ nhàng giữa dòng người.
Huong walked gently among the crowds.
Cô đến chợ để mua sắm lễ Vu Lan, một ngày đặc biệt để tạ ơn bố mẹ.
She came to the market to shop for the Vu Lan festival, a special day to give thanks to parents.
Cô đã liệt kê sẵn những món đồ cần mua: nải chuối, hoa cúc, bánh trái.
She had already listed the items she needed to buy: a bunch of bananas, chrysanthemums, cakes...
Rổ hàng của cô đã gần đầy, nhưng cô vẫn tìm kiếm thêm, với mong muốn mọi thứ sẽ hoàn hảo nhất.
Her shopping basket was nearly full but she kept searching, hoping everything would be as perfect as possible.
Ở một góc chợ, Tuan, người bán hàng đã ngoài sáu mươi, ngồi bên chiếc quầy quen thuộc của mình.
In a corner of the market, Tuan, a vendor over sixty, sat by his familiar stall.
Ông bày bán các loại rau xanh tươi mát.
He displayed various fresh green vegetables.
Tuan luôn tự hào không cần ai giúp đỡ, nhưng thời gian gần đây, ông cảm thấy mệt mỏi hơn.
Tuan was always proud that he didn't need anyone's help, but lately, he felt more tired.
Hôm nay trời rất nóng, và ông đã làm việc liên tục.
Today was very hot, and he had been working continuously.
Bất ngờ, Tuan loạng choạng rồi ngã gục ngay giữa chợ.
Suddenly, Tuan staggered and collapsed right in the middle of the market.
Những tiếng la hét vang lên.
Shouts rang out.
Người xung quanh dồn về phía ông.
People gathered around him.
Minh giật mình.
Minh was startled.
Anh ngần ngại nhìn đống hàng hóa của mình.
He hesitated, looking at his stack of goods.
Nhưng rồi anh quyết định, chạy tới giúp Tuan.
But then he decided to run over and help Tuan.
Huong cũng chứng kiến sự việc.
Huong also witnessed the incident.
Trong khi mọi người còn bối rối, cô đã quỳ xuống cạnh Tuan.
While everyone was still confused, she knelt beside Tuan.
Cô thương xót nhìn ông, không đắn đo nhiều, cô dùng phần tiền còn lại mua nước và quạt cho ông.
She looked at him compassionately, without much hesitation, used her remaining money to buy water and a fan for him.
Cả một đám đông đã tụ lại.
A crowd had gathered.
Vài người giúp đỡ, vài người xì xào.
Some helped, while others murmured.
Minh và Huong không bỏ mặc ông.
Minh and Huong did not abandon him.
Họ cẩn thận đưa Tuan vào bóng mát, cùng một vài người dân, chăm sóc ông.
Carefully, along with a few locals, they moved Tuan into the shade and took care of him.
Dần dần, Tuan hồi tỉnh lại.
Gradually, Tuan regained consciousness.
Cái nhìn đầu tiên của ông là những gương mặt lo lắng của Minh và Huong.
His first sight was the worried faces of Minh and Huong.
Ông đã cảm thấy tổn thương nhưng lòng đầy ấm áp vì sự quan tâm của mọi người.
He felt hurt but was filled with warmth because of everyone's concern.
Ông cảm ơn sâu sắc.
He thanked them deeply.
Cộng đồng đã hợp sức lại để hỗ trợ Tuan trong lúc khó khăn này.
The community had come together to support Tuan in this difficult time.
Minh nhận ra, đôi khi việc giúp đỡ nhau quan trọng hơn cả việc kinh doanh.
Minh realized that sometimes helping each other is more important than business.
Huong hiểu rằng món quà ý nghĩa nhất đôi khi không phải là thứ vật chất, mà là tình yêu thương.
Huong understood that the most meaningful gift is sometimes not material but love.
Ngày hôm đó, ở chợ Hội An, dù bận rộn và căng thẳng, nhưng đã kết thúc bằng những nụ cười.
That day, at Chợ Hội An, although busy and tense, ended with smiles.
Trong lòng Minh và Huong, họ đã có được những món quà ý nghĩa nhất cho Vu Lan, không chỉ cho bố mẹ mà còn cho chính mình.
In the hearts of Minh and Huong, they had received the most meaningful gifts for Vu Lan, not just for their parents but also for themselves.